Phải biết quý trọng những gì mình đang có
Có
một chàng trai yêu một cô gái bằng cách rất kì lạ là để cô ta đợi chờ mình. Anh
muốn cô gái luôn chủ động trong tình yêu, phải Hẹn hò trước, phải nhắn
tin trước, phải chúc anh ngủ ngon trước…chỉ có như thế anh mới trở thành bá chủ
trong tình yêu của hai người.
Anh
nghĩ rằng, những chàng trai dành thời gian cho người mình yêu là ngu ngốc. Như
thế, chỉ chiều hư cô gái của mình. Kể là lời cầu hôn cũng không được nói ra trước
và anh đang thực hiện điều đó.
Vào
một ngày nọ, khi cô gái hẹn chàng trai ra chổ hẹn quen thuộc của hai người. Cô
trao cho anh một tấm thiệp, gương mặt rất buồn “Ngày mai là đám cưới của em!”.
Chàng trai rất bất ngờ, xen chút đau khổ rồi chuyển sang tức giận. Anh cảm nhận
được trái tim mình đang rất đau, đau như thể chính nó đang tự vỡ ra, rồi tan chảy,dần
dần biến mất khỏi lòng ngực anh. Mất mát…
“Chẳng
phải là, em rất yêu anh sao?” anh vẫn giữ được thái độ của mình, anh không quỳ
xuống và van xin.Anh không ôm lấy cô và khóc lóc.
“Đúng!
Nhưng anh không yêu em mà!” cô nhìn anh, hai mắt ngấn lệ “Người ta chờ em hai
năm rồi và trong hai năm đó…em lại chờ anh”.
“Sao
không chờ nữa!”
“Em
thua rồi, em không chờ được nữa! em nhường anh đó..”
“Nhường
cái gì!”
“Lời
chia tay, em nhường anh nói lời chia tay trước!” cô lại khóc, nước mắt tự tuôn
ra không kiềm chế được. Dù có lau nhanh như thế nào thì nước mắt vẫn ướt hết má
của cô, lăn vào môi, rất mặn.
Anh
rất đau lòng, hai tay nắm chắc lại, anh biết rằng mình rất yêu cô nhưng sĩ diện
không cho phép anh.
“Chia
tay đi!” anh nói rất dứt khoác, rồi mỉm cười đưa tay mình cho cô “Chúc em hạnh
phúc!”.
Cô
nắm lấy tay anh, nó rất ấm nhưng hơi ấm đó lại như rất xa vời.
“Cám
ơn anh!” nước mắt lại lăn ra, lại tràn xuống má, chảy vào môi, rất mặn nhưng chỉ
nên dừng lại ở đó thôi, không nên đi quá xa nữa.
Anh
quay lưng đi trước, anh không muốn cho cô cái quyền bước đi trước. Nhưng khi
quay lưng đi, anh lại khóc.
“Anh
à!” tiếng cô gọi anh, anh đứng lại. Cô lại nói tiếp “Em chờ anh hai năm rồi,
nên sẽ chờ anh thêm một ngày nữa. Ngày mai, nếu anh đến tìm em, em sẽ bỏ đi
cùng anh. Được chứ!”
Anh
lại không nói gì, lạnh lùng bước đi. Cô nghĩ rằng anh thật sự không yêu mình,
nên đã đi mà không cần nói thêm lời nào nữa. Nhưng thực ra, anh không muốn quay
lại sợ rằng co sẽ nhìn thấy nước mắt anh đang rơi,anh không dám lên tiếng vì sợ
cô nhe thấy tiếng nất. Anh cứ bước đi và mong rằng cô ôm anh lại nhưng không…cô
cũng đã bước đi một hướng khác.
…..
Anh
suy nghĩ rất nhiều về điều cô nói, anh cũng đã nghĩ rằng mình sẽ đến lễ đường
và giành cô lại. Nhưng cái tôi của con người sĩ diện đã giết chết ý nghĩ đó của
anh. Anh không muốn mình trở thành nô lệ của tình yêu, anh không muốn, không muốn
mình phải khóc và cầu xin cô ấy.
Chuông
nhà thờ ngân vang, thật trùng hợp hôm nay cũng là ngày lễ tình nhân. Rất nhiều
đôi đang hạnh phúc cùng nhau. Anh đến nhà thờ, hôm nay, tại đây người yêu của
anh sẽ thành hôn cùng người Con trai khác. Từ trong nhà thờ, đức cha
bước ra nhìn anh.
“Con
đến đây để cầu nguyện sao? Hôm nay là ngày lễ tình yêu sao con của ta vẫn cô
đơn”
“Thưa
cha!..” anh định nói mình đến đây để tìm một cô dâu..nhưng không phải của
anh.Thật mất mặc, anh vẫn không nói ra được rằng anh muốn tìm người yêu của
mình và ngăn cô ấy kết hôn cùng người khác.
“Con
muốn nói gì?”
“Thưa
cha, bên trong thánh đường có lễ cưới nào không ạ?”
Cha
mỉm cười “Bên trong lễ đường có một lễ cưới nhưng đã kết thúc rồi, cô gái rất hạnh
phúc và chàng trai rất yêu cô gái, ta có thể nhìn thấy được điều đó!”.
Sau
câu nói của đức cha, anh như tan thành băng giá trong đêm tình nhân. Bây giờ,
dù có làm gì thì cũng đã muộn màng. Anh đang tự trách bản thận mình, anh đang hối
hận. Nước mắt cứ chảy ra mà không kiềm lại được khi hình ảnh của cô cứ hiện về,
anh lấy trong túi áo ra một chiếc nhẫn hình hoa tuyết tan,t ượng trưng cho sự ấm
áp, đó quà valentine anh đã chuẩn bị từ hai năm trước nhưng cứ chần chừ. Anh lại
nhìn vào cánh cổng thánh đường đang khép chặt, không suy nghĩ được nữa anh chạy
nhanh vào đó. Mong rằng sẽ tìm lại được cô…
Trong
thánh đường thật vắng, mọi người đều đã ra về. Rất nhiều xác hoa còn sót lại bằng
chứng của một ngày vui. Anh khụy xuống giữ thánh đường, khóc thật thảm thiết.
“Chúa
ơi! Con đã đánh mất người Con yêu. Tại sao chúa không dẫn đường cho con, tại
sao để con mù quáng, tại sao lấy đi con tim của con”.
“Con
à, con không được trách chúa. Chúa là đấng tối cao, chúa chỉ ban tình yêu cho
loài người. Chẳng phải con đã có một người yêu tốt sao? Chỉ tại con đánh mất!”
tiếng nói của cha vô cùng ấm áp, khiên anh càng thức tỉnh ra nhưng con tim lại
càng đau hơn nữa. Cha ân cần dìu anh đứng dậy.
“Hôm
nay, chúa ban cho con một món quà không biết con muốn nhận lấy không? Chắc sẽ tốt
cho tình trạng của con bây giờ!”
Anh
đang rất đau lòng, nước mắt vẫn chảy ra chua xót.R ất nhẹ nhàng anh nhìn cha gật
đầu mong rằng món quà đó sẽ vơi bớt nỗi đau trong anh dù chưa biết là gì.
Cha
nhìn về phía trước cao giọng “ Con gái à ! mau ra đây tìm lại người yêu của
con!”
Anh
nhìn lên phía trước, một cô dâu xinh đẹp bước ra. Khuôn mặt cô dâu hình như đã
nhạt nhòa nước mắt. Anh mừng rỡ vì đó chính là cô.
“Sao
em còn ở đây!” anh run run.
Cô
bật khóc “Hôm nay, là lễ cưới của em mà!”
“Vậy
tại sao em vẫn còn đứng đây, chẳng phải lễ cưới đã kết thúc rồi sao?”
“Chưa!”
cô lắc đầu “Chú rễ của em chưa tới!”
“Tại
sao chưa tới chứ!” anh lo lắng “Anh ta bắt em chờ sao? Chẳng phải anh ta rất
yêu em sao? Sao lại để em chờ đợi chứ! Anh ta..” anh chợt dừng lại vì hình như
ngoài anh chàng kia ra anh còn đang chữi rủa chính mình. Anh cũng không tốt hơn
chàng trai kia.
“Anh
ta đã đến rồi!” cô bật khóc, bàn tay bé nhỏ che miệng lại khi tiếng khóc ngày
càng lớn hơn.
Anh
nhìn xung quanh, thánh đường rộng lớn chỉ có cô, anh và đức cha. Anh ngơ ngác
nhìn cô “Anh ta đâu?”
Bàn
tay cô dần đưa lên và chỉ về phía anh “Là anh đó, em đã đợi anh rất lâu rồi.
Anh không xem thiệp cưới sao, trong đó chỉ có tên anh và em..”
Anh
đang vui mừng, rồi lại tự trách thì ra anh quá vô tâm. Ngay cả thiệp anh cũng
chưa từng mở ra.
“Anh..anh”
“Anh
đang ngập ngừng sao? Em đã chờ anh từ rất lâu rồi. Anh còn muốn em cầu hôn anh
sao?”
“Không!
Không! Anh xin lỗi em!” anh chạy đến ôm cô dâu mình vào lòng rồi nhẹ nhàng đeo
chiếc nhẫn hình bông tuyết tan vào tay cô. Từ từ quỳ xuống, thỏ thẻ:
“Em
à! làm vợ anh nhé! À! em không cần phải trả lời đâu..vì anh đã biết kết quả.
Cô
đấm vào ngực anh “Đáng ghét thật! đến cả cầu hôn cũng không cho phép em được trả
lời. Anh thật là tự cao”.
Anh
mỉm cười đứng lên ôm cô vào lòng “Vậy em có yêu anh không?”
“Có”
cô nghẹn ngào.
“Anh
biết mà vậy thì không cần phải hỏi?” anh thì thào vào tai cô.
Đức
cha kiêu hãnh nhìn lên Chúa “Cám ơn ngài đã che chở cho các con của ngài, để
chúng không còn lầm lỗi!”.
Tình
yêu không phải là khuôn mặt để bạn sĩ diện mà nó là một lời cầu nguyện để bạn gởi
hết tâm tình và lòng thành vào đó. Chúc cho những ai đang yêu một ngày hạnh
phúc, chúc cho những ai cô đơn sẽ tìm được hạnh phúc trong một ngày không xa!